CỤ ĐỒ NHO CUỐI CÙNG CỦA LÀNG TÔI
Chuyện Làng Tôi
CỤ ĐỒ NHO CUỐI CÙNG CỦA LÀNG TÔI
Lời Thưa: Năm 2017 khi tôi đưa truyện này lên mạng, người làng vẫn nhận ra người trong truyện là ai, mặc dù tôi đã thay tên đổi họ và có thêm bớt một số tình tiết. Một cháu gái từ Ma Cao nhắn tin: “Đọc truyện bác viết, cháu nhận ra ông cháu ngay. Cháu thương ông cháu quá, cả một đời gian truân ba chìm bảy nổi. Cám ơn bác, nhờ bác mà cháu hiểu thêm về một thời long trời lở đất ở quê ta!”.
Hè năm nay 2019, tôi về quê sửa nhà. Mỗi sáng ra chợ mua thức ăn, tôi đi qua cô bán giò. Cô sởi lởi:
– Chào bác, truyện bác viết về bố chồng em, em thỉnh thoảng lại mang ra đọc lại. Em thương bố chồng em lắm. Em không hiểu sao chúng ta lại sống một thời như thế…
Tôi không thể nào giải thích cho cô ta hiểu. Tôi khen giò cô làm ngon lắm…Cô cười, hàm răng trắng loá dưới nắng sớm mai. Tôi biết cô và con cháu cô sẽ không phải sống một thời như thế.
10 – 2019
Nguyễn Quý Phong